PHẬT GIÁO HÒA HẢO NĂM ĐẠO THỨ 73 THƯ PHẢN ĐỐI (Về đề tài: xúc phạm Đức Giáo Chủ và Đạo PGHH) Kính gởi: -ỦY BAN MẶT TRẬN TỔ QUỐC.TƯ/VN tại HÀ NỘI - BAN TÔN GIÁO CHÍNH PHỦ tại HÀ NỘI - UBMTTQ THÀNH PHỐ HCM - HỌC VIỆN PHẬT GÍAO VIỆT NAM TẠI TP/HCM Chúng tôi xin thẳng thắn gởi thư phản đối trực tiếp đến quí cơ quan chức năng nêu trên, đệ nghị quí vị giải quyết nghiêm khắc về hành vi trách nhiệm của giáo sư hướng dẫn cùng sự phê chuẩn của Hội đồng điều hành học viện Phật Giáo Việt Nam tại TP. HCM khóa IV (1997 – 2001) đối với bài luận văn tốt nghiệp mang đề tài: “Thực chất của Đạo Hòa Hảo” của tăng sinh Thích Thiện Huệ mang nội dung xuyên tạc vu khống, xúc phạm nghiêm trọng danh dự Đức Giáo Chủ và Giáo lý đạo PGHH. Một Tôn Phái Phật Giáo Dân Tộc Chính Thống đã từng được các chế độ cầm quyền từ trước đến nay công nhận pháp nhân và Cộng Đồng Tôn Giáo thế giới tôn vinh. Những chứng cứ chúng tôi đặc biệt chú ý là: tập luận văn tốt nghiệp này có ghi rõ người trực tiếp hướng dẫn là giáo sư Minh Chi – tăng sinh thực hiện: Thích Thiện Huệ có tục danh là Nguyễn Văn Huệ. - Phần nhận xét của GS hướng dẫn là “Luận văn đạt yêu cầu" và ký tên (Minh Chi). - Phần duyệt xét của Hội đồng điều hành học viện cũng y như trên “Luận văn đạt yêu cầu” và có xác nhận tại TP. HCM, ngày 19/06/2001. TM. Hội đồng điều hành được viết tay và ký tên "Thích Giác Toàn" - Nội dung bài luận văn với luận điệu bôi nhọ hồ đồ, thái độ hằn hộc kiêu căng được trình bày hai chương có mục lục ghi rõ từng đầu đề xuyên tạc dầy 57 trang. Xin được trình bày trước để các cơ quan định liệu, PGHH chúng tôi từng trải qua nhiều pháp nạn, chịu lắm gian truân, nhưng chưa có lần nào chấn động như lần xúc phạm này! Không phải tín đồ PGHH không có cách ứng phó hữu hiệu.. Tôn giáo là lãnh vực nhạy cảm cực kỳ các ông cũng thừa hiểu và tinh thần bảo vệ Đạo Pháp của PGHH đã từng được lịch sử chứng minh các ông cũng đã biết. Với vụ việc xúc phạm nghiêm trọng này, kết luận ban đầu của chúng tôi sau khi đọc kỷ nội dung và xác định chữ ký là vụ việc vi phạm có chỉ đạo được hướng dẫn trực tiếp, tăng sinh thực hiện, được sự xác nhận của GS Minh Chi và hội đồng điều hành Học Viện Phật Giao Việt Nam (khóa IV) đồng tình phê duyệt. Vậy về tính pháp lý và hành chính đã đạt yêu cầu, tăng sinh Thiện Huệ được lãnh bằng tốt nghiệp và được nâng đỡ sang Ấn Độ du học do công lao đánh phá hủy báng Đạo PGHH rất tích cực và đạt yêu cầu. Nếu sự việc đã như vậy thì tất cả GS Minh Chi và Hội đồng học viện đều là người trong cuộc “đồng hội đồng thuyền” với Thiện Huệ. Tới đây trong tiến trình luận tội TT Huệ là can phạm, thì Viện trưởng là Chủ trương, GS Minh Chi và Hội đồng HV/PGVN Khóa IV TP. HCM tất cả là đồng lõa. Xin thông báo với cơ quan, toàn thể tín đồ PGHH trong và ngoài nước chúng tôi cương quyết muốn quí vị làm rõ vụ việc đến nơi đến chốn, có tính đến yếu tố Quốc tế. Nhưng trước tiên chúng tôi kiên nhẫn chờ sự thảo luận bước đầu trên tinh thần thẳng thắn ôn hòa, trên cơ sở công bằng chính đáng. Thưa các ông! các ông có thấy vụ việc này xảy ra thật hoang đường, vô lý và ngớ ngẫn đến lố bịt không? Là một tủi nhục cho tất cả Tông Phái Nhà Phật, mất cả tính văn hóa bình dân đừng nói tồn tại văn hóa học viện, không mang tính trí thức Đạo Đức, Nhân Văn nào cả, thật là tồi tệ đến không thể tưởng tượng. Xưa nay tuy PGHH không liên quan gì với Học Viện như “nước sông không phạm nước giếng” nhưng chúng tôi vẫn kính trọng học viện vì cái danh hiệu trí thức và tên tuổi thiền sư Vạn Hạnh trước kia. Cứ tưởng học viện là kho tàng quặng pháp cho tăng tài khai thác tài năng, đức hạnh, ai ngờ, thật thất vọng khi biết được nơi đây xưa nay có nhiều điều bí ẩn và bất hạnh khó lường ! Chúng tôi không hiểu động lực oan nghiệt nào đã khiến những người trong học viện toàn là những kẻ xuất gia, luôn mang trên mình màu thiền thoát tục, lại u mê nông nỗi chẳng kém người đời, rấp tâm hủy báng phật pháp tột cùng đến như vậy, còn gì là giới hạnh của kẻ tu hành ? Chúng tôi không sao dằn được con thịnh nộ trước sự vô lý xúc phạm trái đời vô liêm của Thầy trò TT Huệ được! Chẳng lẽ do “Nhàn rỗi rồi sinh ra nông nỗi” ? Trong tam tạng giáo điển của đức Phật có đến tám mươi bốn ngàn pháp môn, học viện không tìm được một đề tài đạo đức nào bổ ích làm đề tài nghiên cứu luận văn tốt nghiệp, đến đổi phải hè nhau xâm hại PGHH cho bằng được mới ưng lòng thỏa dạ thôi sao ? Nếu như có bất đồng hay thắc mắc những điều chưa thông suốt về giáo lý PGHH, chúng ta có thể tạo cuộc hội luận thân thiện để cùng bàn luận cho thấu đáu, lựa là phải chọn hạ sách nầy! Có lẽ đã đúng lời của Đức Thích Ca cảnh báo khi xưa: “Vào thời kỳ mạt pháp, ma vương sẽ độn vào Tăng Đoàn làm đệ tử Phật để phá hoại, nhằm trả mối hận không hại được ngài dưới Cội Bồ Đề bên Rạch Ni Liên Thiền. Một nhà đạo đức uyên thâm của PGHH đã nhắc lại lời Phật như trên bằng thơ: “ Xưa tả Đạo Ma Vương đã thệ, Phá Phật kỳ mạt thế cho tan. Lời thời xưa nay đã đến màn, Đâu đâu cũng tràn lan khuấy rối”. Trên đời mọi sự cố xảy ra đều có nguyên nhân. Nhà thánh triết Hy Lạp Aristote đã nói: “Nếu chúng ta không biết được nguyên nhân tức không biết được sự thật”. Tâm đắc ý kiến trên chúng tôi ráo riết truy tìm, quả nhiên “đầu dây mối nhợ” được gói gém cẩn thận trong cuốn TỰ ĐIỂN PHẬT HỌC của tác giả TT. Thích Minh Châu Viện trưởng HV/PGVN, và ý tưởng mấu chốt dẫn đến bài luận văn tốt nghiệp của tăng sinh TT. Huệ nằm trong sự giải thích cụm từ Phật Giáo Hòa Hảo, thể hiện lòng đố kỵ hết sức cực đoan và võ đoán đến bất ngờ! Để độc giả có cở sở khách quan, chúng tôi sẽ phân tích từng nhận định và lối giải thích của ông có trung thực chính đáng hay không, khi viết về Đạo PGHH qua ngòi bút của Viện trưởng ? Giải thích tự điển Phật học của Thích Minh Châu Viện trưởng. Trước khi làm cuộc “phẩu thuật” tỉ mỉ về bài luận văn cực ác của kiêu tăng TT Huệ. Tôi sẽ chụp 'copy' cắt lớp cuốn Tự Điển Phật Học này trong mục giải thích cụm từ PGHH của Thiền sư Thích Minh Châu Viện trưởng để xác định căn bệnh ung thư ác tính đã hoành hành và đe dọa sinh mạng của nền Phật Giáo VN có nguyên nhân độc tính từ loại Virus nào gây ra, để tìm phương trị liệu cho đúng thuốc... Theo ông Thích Minh Châu giải thích trong tự điển Phật học sau: “Phật Giáo Hòa Hảo là một Tôn giáo do Huỳnh Phú Sổ ở miền Nam Việt Nam, làng Hòa Hảo, tỉnh Long Xuyên lập ra. (Hiện nay là tỉnh An Giang) Phật Giáo Hòa Hảo thời cực thịnh của nó có hai triệu tín đồ. Tuy về mặt giáo lý, Đạo Hòa Hảo chịu ảnh hưởng nhiều của Đạo Phật, thí dụ: các thuyết Tam Bảo Phật Pháp Tăng, Tứ Ân (Ân Tổ Tiên, Cha Mẹ, Đất Nước, Tam Bảo, chúng sanh nhân loại, Bác chánh đạo….) Nhưng trong thực tế dưới thời Pháp thuộc, cũng như Mỹ chiếm đóng, Hòa Hảo thiên về mê tín, Tổ chức chính quyền riêng và quân đội riêng, làm nhiều việc xa lạ với Phật Giáo” Cách giải thích trên phải chăng là một thông điệp quan trọng đưa ra lời cảnh báo, nhằm chuẩn bị phát động cuộc thánh chiến chống lại đạo PGHH, mà giới chủ động thực hiện chính là những tăng sinh nhiều thế hệ được đào tạo trong học viện PGVN tại TP.HCM nơi mà ông Thích Minh Châu đã từng làm Viện trưởng hơn 60 năm cuộc đời trải qua 3 chế độ cầm quyền, một lỷ lục “ngồi lâu tăng kể” (tê cẳng). Hay ít nhất lối giải thích ác ý trên sẽ là đề tài tâm đắc cho tên TT Huệ một đồ đệ thân tín, được ông chắc chiu móm ý cẩn thận, nhằm thực hiện hoài bảo không sáng sủa của ông được trình bày đầy đủ những ý tưởng xuyên tạc, hủy báng tệ hại nhất trên đời trong bài luận văn tốt nghiệp cử nhân mang đề tài: “Thực chất của Đạo Hòa Hảo” đã được ông và nhóm thuộc hạ trong ban điều hành học viện đã mạnh tay ký tên kèm theo lời phê bằng 5 chữ (tội lỗi độc hại) nhất đời. “Luận văn đạt yêu cầu” Để vong linh ông “Tâm phục khẩu phục” chốn tuyền đài, chúng tôi sẽ lần lượt khách quan phân tích theo đúng từ ngữ và ý tưởng ông đã gởi gấm trong đó, kể cả thái độ lúc ông viết! Đoạn đầu ông viết: “PGHH là một tôn giáo do Huỳnh Phú Sổ ở Miền Nam Việt Nam Làng Hòa Hảo, tỉnh Long Xuyên lập ra (hiện nay là tỉnh An Giang)”. Mở đầu tôi thấy ông đã ích kỷ và thiếu lịch sự trong cách xưng hô trên văn tự, ông gọi tên tộc của Đức Thầy chúng tôi một cách ngang xương thiếu lễ độ, nếu ông cảm thấy không phục, ông không chịu dùng từ tôn xưng (Giáo chủ) dù rằng Đức Thầy tôi thật sự là Giáo Chủ, thì ông dùng đại từ bình thường trong văn hóa giao tiếp như: (Ông) chẳng hạn để thể hiện mình là người có tính văn hóa và đúng văn phạm câu văn quốc ngữ, tôi biết ông là người có trình độ văn hóa và ngoại ngữ, chỉ vì do lòng dạ hẹp hòi và đố kỵ không kềm chế được, nên ông viết cộc lốc để tỏ thái độ bất kính với Đức Thầy chúng tôi. Sự thiếu tôn trọng đó khiến ông mất bình tỉnh phạm thêm sai lầm sơ đẳng mà học sinh lớp 5 cũng không được mắc phải khi ghi địa chỉ trong sổ liên lạc, hoặc trên góc bì thư, hay ông cố tình “giả khờ” để đọc giả không thể tìm được nguồn gốc Thánh địa hay Tổ Đình PGHH. Ông đã lật ngược trật tự các địa danh, khi viết về nguyên quán Đức Huỳnh Gíao Chủ là: Miền Nam Việt Nam, làng Hòa Hảo tỉnh Long Xuyên (hiện nay là tỉnh An Giang) còn huyện nào ông không viết. Viết địa chỉ kiểu này trên bao thư, người thân ông chắc chắn sẽ chờ dài cổ và ông sẽ bị bưu điện phạt tiền (…) Nếu ông bình tỉnh, tốt bụng ông sẽ viết được một câu trong sáng: “Phật Giáo Hòa Hảo là một Tôn Giáo do Đức Giáo Chủ Huỳnh Phú Sổ khai sáng ở làng Hòa Hỏa, huyện Tân Châu, Châu Đốc. Hiện nay là (An Giang) thuộc Miền Tây Nam Việt Nam, ngày 18/05 năm Kỷ Mão (1939)” Đoạn thứ 2 ông viết: “Phật Giáo Hòa Hảo thời cực thịnh của nó có khoảng hai triệu tín đồ”. Ông thành kiến với PGHH đến độ mà mỗi câu là mỗi cách khi thị quá đáng. Khi ông dùng chữ “Nó” để thay thế cho cả một nền Đạo có đến 2 triệu tín đồ thời bấy giờ. Từ “nó” là một từ tầm thường, khiếm nhả chỉ cho tất cả những đối tượng không được tôn trọng. Sự xem thường khi thị nầy người dùng, tự phơi bày tính Ngã mạn của tác giả, tính bất nhã ấy lại được viết ra từ ngòi bút của kẻ xuất gia được mệnh danh là “Cao Tăng” Viện trưởng, lại có thêm tính kỳ thị tôn giáo cực đoan. Đoạn tiếp thêm ông viết: “Tuy về mặt giáo lý, đạo Hòa Hảo chịu ảnh hưởng nhiều của đạo Phật, Thí dụ: các thuyết Tam Bảo, Phật Pháp Tăng, Tứ Ân (Tổ Tiên, Cha Mẹ, Đất Nước, Tam Bảo, chúng sanh nhân loại, Bát Chánh Đạo….). Nhưng trong thực tế dưới thời Pháp thuộc cũng như Mỹ chiếm đóng. Hòa Hảo thiên về mê tín, tổ chức chính quyền riêng và quân đội riêng, làm nhiều việc xa lạ với Phật Giáo” ở đoạn này ông dùng cặp từ tương phản “Tuy” “Nhưng” bằng xảo thuật rất khó thấy thái độ phủ nhận từng bước của ông về sự tồn tại của Đạo Phật Giáo Hòa Hảo để đi đến kết luận cuối cùng ông loại bỏ hoàn toàn, khi cho rằng PGHH không phải là một tôn giáo như đồ đệ TT Huệ thân tín nhất của ông đã theo ý ông mà nỗ lực phỉ báng nghiêm trọng PGHH, y cho rằng PGHH là một tổ chức chính trị!. Nếu được phép viết tự do chắc Thầy trò ông không tiếc một đoạn văn đáng kể kết liểu Đạo PGHH. Nhưng ông và đồ đệ không dám trắng trợn như thế vì PGHH hiện đang có pháp nhân, và ông đã chết!. Con người dù khôn đến 100 lần cũng phải có lần dại dột. Lời giải thích của ông về PGHH tôi không dám nói ông bất trí, nhưng chắc chắn “không khôn” và sự đố kỵ này đã theo ông xuống tận tuyền đài, và làm phương tiện tăng thượng duyên cho ông dạo chơi ở 10 khu du lịch sinh thái trong lòng đất. Trong đoạn thứ 3 này, ông “chơi chữ” khó thấy khi ông mạnh dạng loại bỏ từ Phật giáo chỉ chừa lại địa danh Hòa Hảo chỉ với dạng “Đạo Hòa Hảo” chứ không phải PGHH, câu này ý ông lại trùng hợp với đồ đệ tâm phúc TT Huệ của ông, hắn đã công khai tuyên bố nhiều lần trong bài luận văn tốt nghiệp “Đạo Hòa Hảo” không phải là tông phái Đạo Phật. Thầy trò ông đã gặp nhau trong thái độ cực đoan này! Ở đây ông chỉ chấp nhận Đạo Hòa Hảo có ảnh hưởng đến Phật Giáo sơ sài thôi chứ không chính thống là Tông Phái Phật Giáo và điều này môn đồ TT Huệ cũng đã từng khoác lác trong tập luận văn đầy ác kiến. Dành giựt danh từ “Phật Giáo” một cách bất công, tật đố như vậy đối với PGHH, chính ông đã giới thiệu cho mọi người biết, ông chưa qua được cửa ải thứ I (tham, sân, si, nhân ngã) để nhập vào cửa thánh, và cũng vì ông vẫn lầy quầy trong lục đạo nên khiến ông lúng sâu trong nhiều lãnh vực khác, và bằng chính kiến đó ông đã kết luận vô cùng võ đoán, cực đoan đến tội nghiệp. Tuy sự tu tập của ông không đến nơi đến chốn. Nhưng ít ra học vị đời thường với cái bằng tiến sĩ cực vị trong Học Viện cũng đủ để ông có những cái nhìn đúng đắn đối với Đạo PGHH bằng kiến thức khoa học biện chứng, tuy kiến thức đời thường nhưng đã từng giúp ông leo lên chiếc ghế Viện trưởng, ông cần cẩn thận mà giữ phẩm giá cho Học Viện. Là nhà tu xuất gia sao ông lại dùng nhãn quan của người đời mù mờ khi kết luận đánh giá đạo PGHH y như một “bản án tử hình” với sự áp đặt oan ức động Trời như vậy? ông viết: “Hòa Hảo thiên về mê tín, tổ chức chính quyền riêng và quân đội riêng, làm nhiều việc xa lạ với Phật”. Và trước đó ông ghi cột móc thời gian từ thời Pháp đến Mỹ, tức bao hàm từ 1939 đến 1975 ông không loại trừ sự có mặt của Đức Thầy chúng tôi tham gia trong mê tín. Đến đây là ông giành luôn chữ “Đạo” chỉ còn chừa lại 2 từ Hòa Hảo với nhiều việc làm xa lạ với Đạo Phật, tồn tại như một tổ chức chính trị, Quân sự. Rồi từ 1975 cho đến khi ông chết (2012) không thấy ông nhận định tiếp, có lẽ ông bỏ ngõ để đồ chúng của ông tùy ý thêm vào theo ngẩu hướng (như TT Huệ) có lẽ ông ngầm ý: Nếu còn chút nào cũng chỉ là danh nghĩa, hay cái vỏ như một công cụ quản lý theo đường hướng khác thôi! Nếu ông còn sống chắc chắn tôi buộc ông phải trả lời thấu đáu về đề tài: mê tín để so sánh với chùa, chính quyền riêng Hòa Hảo tên gì, Chủ Tịch HH là ai và chủ quyền lãnh thổ nào trên đất nước. nếu quân đội riêng phải có Thống soái là ai ? và nhiều việc làm xa lạ với Phật giáo là việc gì? Nếu ông trả lời không suông, chưa biết điều gì sẽ xảy ra! May thay cuộc tra vấn không thể xảy ra vì ông đã chết! Nhưng di sản ông để lại sẽ có hậu quả khôn lường! Tóm lại đoạn văn giải thích từ “Phật Giáo Hòa Hảo” ông gởi vào đó 3 nhận định võ đoán, nhằm phủ nhận hoàn toàn về giá trị phẩm chất cũng như sự tồn tại hiện hữu của Đạo PGHH. 1/- Ông không tôn trọng Đức Thầy chúng tôi và xem khinh tín đồ của Ngài. 2/- Ông không công nhận PGHH là tông phái Phật Giáo mà chỉ là Đạo Hòa Hảo thôi. 3/- Cuối cùng ông cũng không thừa nhận là Đạo Hòa Hảo mà chỉ là tổ chức Hòa Hảo có nhiều việc làm xa lạ với Đạo Phật…xét về tổng thể thì tư tưởng đố kỵ của ông đối PGHH và nội dung bài luận văn tốt nghiệp của Thích Thiện Huệ “y chan”. Vậy sẽ không oan ức chút nào, khi chúng tôi kết luận ông và TT Huệ là một cặp Thầy trò tâm đắc trong kế hoạch “vu khống”, xuyên tạc, mạ lỵ Đức Giáo Chủ và tín đồ PGHH thông qua quyển Tự điển Phật Học và bài luận văn tốt nghiệp, thật khá khen cặp “Sư, Đồ” rất ăn ý và bản lĩnh. Thưa quí cơ quan, Trình bày đến đây có lẽ quí vị đã nhận ra chân tướng sự việc và phản ứng mạnh mẽ thẳng thắn của chúng tôi là lẽ tất nhiên. Những chứng cứ và luận giải của chúng tôi cũng không đến nổi mất tính thuyết phục. Phần sau tức phần tranh luận chi tiết với bản luận văn của Thích Thiện Huệ, chúng tôi sẽ gởi đính kèm để quí cơ quan nhận xét, đánh giá mà đưa ra hướng giải quyết thích đáng. Trong phạm vi “Thư Phản Đối” này chúng tôi tạm ngưng phần trình bày sự việc để đề nghị với quí cơ quan những yêu cầu như sau: 1/. Hội đồng Học viện PGVN khóa VII tại TP. HCM cần tổ chức cuộc trao đổi trực tiếp với phái đoàn Nhân Sĩ, chân tu đại diện PGHH. 2/. Triệu hồi ngay tăng sinh Thích Thiện Huệ về nước để trực tiếp nhận lỗi lầm với toàn thể tín đồ PGHH và quì lạy sám hối trước ngôi Tam Bảo PGHH. 3/. Thu hồi học vị Cử Nhân của tăng sinh khóa IV và chấm dứt khóa du học Ấn Độ và cho hoàn tục ngay, đồng thời thay đổi nơi cư trú vĩnh viễn . 4/. Viện trưởng và Hội đồng điều hành cần gởi văn thư xin lỗi toàn thể tín đồ PGHH và bãi nhiệm những thành viên hội đồng điều hành Học viện PGVN – 7 có liên đới trong hội đồng điều hành Khóa IV. 5/. Thiêu hủy hoàn toàn những sách vỡ, tài liệu, văn bản mang tính xuyên tạc phỉ báng Đạo PGHH mà trước đây có tàng trử và lưu hành. Đặc biệt quyển Phật Học Tự Điển của ông Thích Minh Châu phải cắt bỏ phần giải thích tôn danh PGHH mà ông đã xuyên tạc hủy báng. Tất cả nội dung yêu cầu trong điều 5 cần được hội đồng HV/PGVN ghi rõ trong thông cáo nhằm tránh tái phạm lưu hành những sách vở và tài liệu kể trên. Nếu quí cơ quan có tính đến việc cần thiết duy trì sự đoàn kết tôn giáo, đoàn kết dân tộc, theo chức năng chính mà Ban Tôn Giáo CP và UBMTTQ VN đã từng cổ súy, cũng nên nghiên cứu sự yêu cầu chính đáng của chúng tôi mà giải quyết thỏa đáng, thì vì tinh thần lợi ích chung cho Dân tộc, Tôn giáo. Chúng tôi lần lượt giải thích động viên đồng đạo chúng tôi tạm thời ngưng phản đối. Nếu ngược lại thì sự tự phát đòi hỏi danh dự Tôn giáo và công bằng đối xử của từng cá nhân tín đồ PGHH sẽ diễn biến thế nào, chúng tôi hoàn toàn không có lý do ngăn cản ! Trân trọng kính chào đoàn kết. Đồng Tháp, ngày 07 tháng 12 năm 2012 Người viết Nguyễn Châu Lang Tín Đồ Phật Giáo Hòa Hảo, sinh năm 1956 Địa chỉ: ấp Tân An – Tân Bình – Châu Thành - Đồng Tháp. Điện thoại: 0939 600 138 Phụ chú: Sau văn thư này chúng tôi sẽ gửi tiếp 40 trang phản biện phân tích toàn diện bài luận văn tốt ngiệp của tăng sinh Thích Thiện Huệ.