Những khối tình đối với Anh em Thương Phế Binh

Thảo luận trong 'Lưu-Trữ' bắt đầu bởi Ngoctruc, 15/1/16.

  1. Ngoctruc

    Ngoctruc Member


    Những khối tình đối với Anh em Thương Phế Binh

    [​IMG]

    Lại một năm nữa đến… năm mới với những cá nhân đã từng hy sinh một phần thân thể cho quê hương xứ sở, chắc những ngày đầu năm sẽ đượm nét ảm đạm khi nhìn lại bản thân so với chung quanh.

    Những hoàn cảnh thiệt thòi của anh em Thương Phế Binh VNCH trên khắp các nẻo đường đất nước. Họ là những chiến binh trước năm 1975, bị thương tích trong các trận chiến huynh đệ tương tàn!

    Sau ngày 30/4/1975, họ bị cắt hết nguồn hỗ trợ từ chính phủ VNCH trước đây. Họ đi tản mác các vùng thị thành, thôn quê để kiếm sống. Một số bám vào gia đình vợ con, anh em, số không có gia đình thì lưu lạc rày đây mai đó, vô gia cư, vô nghề nghiệp. Có một số họp lại vài ba người, kiếm cây guitar cũ, người đờn, người hát, hoặc bán giấy số các bến xe để kiếm sống. Một số lang thang trên các vỉa hè đường phố! Tệ hại hơn họ còn bị người của Bộ Thương Binh Xã Hội kết hợp với Công an gom vào trại tập trung lao động, hành hạ, đánh đập không thương tiếc, vết thương cũ chưa lành, nhưng vết thương mới lại bắt đầu hành hạ. Có người chịu không nổi rủ nhau trốn khỏi trại, bị bắt lại đánh đập có khi phải bỏ mạng!

    Chúng ta không khỏi ngậm ngùi khi thấy những hoàn cảnh éo le như thế, với những người thường mà rơi vào hoàn cảnh như vậy chúng ta còn thấy xót xa huống chi các anh em TPB, họ đã mất đi một phần thân thể đánh đổi hơn 20 năm tự do cho miền Nam khỏi ách cai trị của làn sóng đỏ vô thần.

    Cho tới nay, một số anh em Thương Phế Binh cụt tay, cụt chân vẫn phải bươn chảy hằng ngày kiếm sống, phụ với vợ đẩy xe trái cây ra chợ bán, hoặc rong ruổi trên các vỉa hè với đôi nạng gỗ bán từng tờ vé số, bán nhang khắp các miền quê, hay đi ăn xin, kiếm từng đồng bạc lẻ của những ánh mắt thương hại, còn chút tình người. Một số anh em ban ngày tõa ra khắp các nẻo đường thành phố làm hành khất, tối về không có nơi trú ngụ rủ nhau xuống gầm cầu trải những manh chiếu rách, đắp đỡ những miếng vải nhựa cũ kỹ tìm quên đi những nhọc nhằn qua giấc ngủ vật vờ, mặc cho bầy muỗi đói bu quanh!

    [​IMG]

    Chúng ta là những người may mắn hơn những hoàn cảnh thương tâm trên… Do cơ duyên tìm biết được nơi các thôn làng hẻo lánh còn có một số anh em Thương Phế Binh chưa ai biết đến, qua nổ lực vận động từ các cá nhân chúng tôi đã an ủi, chia xẽ hằng năm đối với con số 16 anh em Thương Phế Binh, ròng rã trong suốt 08 năm, đây là sự tự nguyện từ cá nhân, nhưng không biết rằng sẽ tiếp tục kéo dài đến bao lâu nữa… nhưng có điều gây đắn đo là càng lúc có thêm nhiều anh em TPB biết đến, nên có yêu cầu sự giúp đở của chúng tôi. Khi làm việc nầy lúc nào chúng tôi cũng mong muốn vương tay nâng đở tất cả, nhưng ngặc nổi sức cá nhân có hạn, cho nên đôi khi phải từ nan, trong khi lòng quặn thắc! Thầm nghỉ ước chi có nhiều bàn tay hơn để chia sẽ những mảnh tình đơn lẽ nầy.

    [​IMG]
    [​IMG]

    Nhìn thấy sự lớn mạnh của Dòng Chúa Cứu Thế và các Tình Nguyện Viên hết sức tận tình giúp đỡ anh em TPB hằng năm, làm chúng tôi cũng nức lòng… Trong khi đó chúng tôi có biết rằng nhiều anh em TPB ở các vùng xa xôi hẻo lánh chưa bao giờ có cơ hội đặc chân lên đến Sài Gòn, cũng như chưa bao giờ biết đến sự an ùi, sưởi ấm nầy.

    Nhiều năm qua có lần chúng tôi được biết một thương binh (cụt mất chân trái) không nơi nương tựa tại thành phố Cần Thơ và được giới thiệu đến phòng thuốc ‘Từ Thiện’ do anh chị em PGHH đảm trách, để nương nhờ, anh chưa từng bao giờ biết đến có chương trình giúp đở nào cả? Trong khi đó một anh TPB khác, nhờ lanh lợi, khôn khéo lại được sự giúp đở của các cộng đồng Hoa Kỳ, Úc Châu (nghe đâu anh còn xin địa chỉ nhiều Tiểu bang tại Hoa kỳ nữa). Do đó nên việc làm của cá nhân chúng tội là cố tìm các TPB chưa có cơ hội và nhất là những thôn làng hẻo lánh.

    [​IMG]

    Trong chúng tôi có một phụ nữ, ở thế hệ một rưởi, chưa bao giờ trực diện chạm tráng sự bạc đải, buồn tủi, khổ cực của anh em TPB, mà cô lại là người lúc nào lo nghĩ, tìm mọi cách hàng gắng các thương cảm nầy, nhất là những ngày cận kề cuối năm, cô thăm lom liên tục, cô ước ao chi hằng năm chúng ta có những cuộc gặp gỡ hầu xoa dịu nổi đơn lẽ của anh em Thương Phế Binh…

    Thật cảm phục tấm long cao qúi hiến có.

    Washington DC, ngày 05-01-2016
    HH

     

Chia sẻ trang này